Hàn Thiên Lương

Hạ Buồn

 Ở bên đó nắng vàng hong phượng đỏ
Ðường ta qua in rõ dấu rêu phong
Ðã lâu lắm không một lần trở lại
Nhưng tình quê vẫn đậm nét trong lòng.
Nắng chiều rơi tóc em bồng theo gió
Thơ anh nồng theo hương tóc em bay
Tình chúng mình hoa học trò thắm đỏ
Sáng vầng trăng đổ ánh xuống sông đầỵ
Thời tuổi ngọc trong sân trường vắng lặng
Tiếng ve sầu nức nở khóc phượng rơi
Mình đâu biết ngày mai đời sương gió
Cõi nhân sinh lận đận bốn phương trờị
Em ở lại ngủ yên trên đất mẹ
Nghe lời ru sông núi giữa đêm tàn
Nghe tiếng quốc u buồn trong nắng hạ
Giữa hoàng hôn sông suối uống trăng tan!
Anh  ra đi hành trang đời lữ thứ
Nửa hồn đau viễn xứ nửa quê hương
Ðêm thao thức quê người đành cúi mặt
Hồn đơn côi trĩu nặng nỗi đau buồn.
Ước một lần được trở về thăm mộ
Gửi yêu thương vòng hoa trắng u sầu
Buổi chia tay qua bao mùa phượng đỏ
Như còn nghe em khóc ở giang đầu
                                               
Hàn Thiên Lương

Được bạn: Ct.Ly
19/07/07 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Hạ Buồn"